dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Nữ Bộ Bản Sắc Chương 131 : Thứ 131 chương dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Người đăng: yappa Ngày đăng: 17:59 20-08-2018
Hai người bạn quen biết nhau từ thuở ấu thơ, đằng đẵng bao mươi năm trắc trở, mối tình sâu nặng mà không thành, tương hợp rồi lại tan, cuối cùng mỗi người mỗi ngả, nhưng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, vẫn hẹn nhau có ngày gặp lại
Tấm lòng thương nhớ, biết là có nguôi. Chốc là mười mấy năm trời, 2240. Còn ra khi đã da mồi tóc sương. Tiếc thay chút nghĩa cũ càng, Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! Duyên em dù nối chỉ hồng, May ra khi đã tay bồng tay mang. 2245. Tấc lòng cố quốc tha hương,
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Chương trước Chương tiếp . Bởi vì "Bắt yêu cô" cùng "Tam tấc chủy thủ" đều được chế tạo bởi Thiên Sơn huyền thiết, cả hai loại thần khí ngang nhau, không thể bị phá vỡ. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, trước tiên đành
2242-Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! 2343-Duyên em dù nối chỉ hồng, May ra khi đã tay bồng tay mang. Tấc lòng cố quốc tha hương, Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời. Đủ thứ nhớ!; nhớ cha nhớ mẹ, nhớ tình nhân, nhớ người đã từng cho mình biết thế nào đời sống vợ chồng, gối chăn. Nhớ cô em gái bé bỏng.
Je Veux Rencontrer L Amour De Ma Vie. By lamplight turn these scented leaves and reada tale of love recorded in old books. The Tale of Kiều 1813 is a Vietnamese epic poem written by Nguyễn Du 1766–1820. It is widely regarded as the most significant work of Vietnamese literature. Quotations[edit] Unless otherwise noted, English translations are from The Tale of Kiều, trans. Huỳnh Sanh Thông New Haven Yale University Press, 1983, ISBN 978-0300028737. A hundred years—in this life span on earthtalent and destiny are apt to must go through a play of ebb and flowand watch such things as make you sick at it so strange that losses balance gains?Blue Heaven's wont to strike a rose from spite. Trăm năm trong cõi người ta,Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét qua một cuộc bể dâu,Những điều trông thấy mà đau đớn gì bỉ sắc tư phong,Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen. A hundred years—in this life span on earthtalent and destiny are apt to must go through a play of ebb and flowand watch such things as make you sick at it so strange that losses balance gains?Blue Heaven's wont to strike a rose from spite. Opening lines Cảo thơm lần giở trước đèn,Phong tình có lục còn truyền sử xanh. By lamplight turn these scented leaves and reada tale of love recorded in old books. Lines 7–8 Cỏ non xanh tận chân trời,Cành lê trắng điểm một vài bông hoa. Young grass spread all its green to heaven's rim;some blossoms marked pear branches with white dots. Lines 41–42 Đau đớn thay phận đàn bà!Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung. "How sorrowful is women's lot!" she cried."We all partake of woe, our common fate." Lines 83–84 Beautiful girl and talented young man—what stirred their hearts their eyes still dared not hovered, rapture-bound, 'tween wake and dream. Người quốc sắc, kẻ thiên tài,Tình trong như đã, mặt ngoài còn chờn cơn tỉnh cơn mê. Beautiful girl and talented young man—what stirred their hearts their eyes still dared not hovered, rapture-bound, 'tween wake and dream. Lines 163–165 Người đâu gặp gỡ làm chi,Trăm năm biết có duyên gì hay không? And who is he? Why did we chance to meet?Does fate intend some tie between us two? Lines 181–182 Một mình lưỡng lự canh chầy,Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh. Alone with her dilemma in deep night,she viewed the road ahead and dread seized her. Lines 217–218 Sầu đong càng lắc càng đầy,Ba thu dồn lại một ngày dài ghê. He drained the cup of gloom it filled anew—one day without her seemed three autumns long. Lines 247–248 Rằng trăm năm cũng từ đây,Của tin gọi một chút này làm ghi. "Henceforth I'm bound to you for life," he said."Call these small gifts a token of my love." Lines 355–356; quoted by Barack Obama, in "Remarks by President Obama in Address to the People of Vietnam" 24 May 2016 "Please take from me this token of trust, so we can embark upon our 100-year journey together." Nàng rằng Khoảng vắng đêm trường,Vì hoa nên phải đánh đường tìm giờ rõ mặt đôi ta,Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao? "Along a lonesome, darkened path," she said,"for love of you I found my way to we stand face to face—but who can tellwe shan't wake up and learn it was a dream?" Lines 441–444 Vầng trăng vằng vặc giữa trời,Đinh ninh hai miệng một lời song song. The stark bright moon was gazing from the skiesas with one voice both mouths pronounced the oath. Lines 449–450 Hoa hương càng tỏ thức hồng,ầu mày cuối mắt càng nồng tấm yêu. A fragrant rose, she sparkled in full bloom,bemused his eyes, and kindled his desire. Lines 497–498 Trăng thề còn đó trơ trơ,Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng. But it's still there, the moon that we swore bynot face to face, we shall stay heart to heart. Lines 541–542 Gìn vàng giữ ngọc cho hay,Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời. Care for yourself, my gold, my jade, that I,at the world's ends, may know some peace of mind. Lines 545–546 Duyên hội ngộ, đức cù lao,Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn?Để lời thệ hải minh sơn,Làm con trước phải đền ơn sinh thành. As you must weigh and choose between your loveand filial duty, which will turn the scale?She put aside all vows of love and troth—a child first pays the debts of birth and care. Lines 601–604 Đau lòng tử biệt sinh ly,Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên! To part from Kim meant sorrow, death in life—would she still care for life, much less for love? Lines 617–618 Trong tay đã sẵn đồng tiền,Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì! When money's held in hand it's no great trickswaying men's hearts and turning black to white. Lines 689–690 Đau lòng kẻ ở người đi,Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm. She grieved to go, they grieved to stay behind—tears drenched the steps as parting tugged at hearts. Lines 781–782 Thân lươn bao quản lấm đầu,Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa! How can an eel mind muddying its head?Hereafter I'll forget my maiden shame. Lines 1147–1148; according to Huỳnh Sanh Thông, the line Thân lươn bao quản lấm đầu "has acquired the status of a proverb, meaning that a poor, helpless person may have to endure humiliation and degradation in order to save himself or herself and survive" p. 187. Rõ màu trong ngọc trắng ngà!Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên. Lo, such pure jade and such white ivory!Her body stood as Heaven's masterwork. Lines 1311–1312 Long lanh đáy nước in trời,Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng. Waters, all gleaming, mirrors for the sky,walls wreathed in sapphire mist, peaks gilt with sun. Lines 1603–1604 Bước vào chốn cũ lầu thơ,Tro than một đống nắng mưa bốn tường. Where they'd hummed verse he now stepped in to finda pile of cinders, four rain-beaten walls. Lines 1671–1672 Đã đành túc trái tiền oan,Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi. I sinned in some past life and have to payI'll pay as flowers must fade and jade must break. Lines 1765–1766 Bốn phương mây trắng một màu,Trông vời cố quốc biết đâu là nhà. All heaven was one white expanse of clouds—she peered far into space where was her home? Lines 1787–1788 Sen tàn cúc lại nở hoa,Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân. Just as the lotus wilts, the mums bloom forth—time softens grief, and winter turns to spring. Lines 1795–1796; quoted by Bill Clinton, in "Remarks at a State Dinner Hosted by President Tran Duc Luong of Vietnam in Hanoi" 17 November 2000 "Just as the lotus wilts, the mums bloom forth; time softens grief; and the winter turns to spring." Bề ngoài thơn thớt nói cười,Mà trong nham hiểm giết người không dao. The face displays sweet smiles, but deep insidethe heart will scheme to kill without a knife. Lines 1815–1816 Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! Oh, how she pined and mourned for her old love—cut from her mind, it clung on to her heart. Lines 2241–2242 Chị sao phận mỏng phúc dày! How frail your fate! Your virtues, though, how strong! Line 2715 Trông xem đủ mặt một nhàXuân già còn khỏe huyên già còn em phương trưởng hòa hai,Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa! She glanced and saw her folks—they all were hereFather looked still quite strong, and Mother spry;Both sister Vân and brother Quan grown up;And over there was Kim, her love of yore. Lines 3009–3012 Trời còn để có hôm nay,Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời. Heaven grants us this hour now from our gateall mists have cleared; on high, clouds roll away. Lines 3121–3122; quoted by Joe Biden, while welcoming Party General Secretary Nguyen Phu Trong in Washington July 2015, as reported in "The Tale of Kieu, lotus and the US President" by Bui Hoang Tam, 25 May 2016 "Thank heaven we are here today, to see the sun through parting fog and clouds." Hai tình vẹn vẽ hòa hai,Chẳng trong chăn gối cũng ngoài cầm chén rượu khi cuộc cờ,Khi xem hoa nở khi chờ trăng sinh đã phỉ mười nguyền,Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy. Of love and friendship they fulfilled both claims—they shared no bed but joys of lute and they sipped wine, now played a game of chess,admiring flowers, waiting for the wishes all came true since fate so willed,and of two lovers marriage made two friends. Lines 3221–3226 Thiện căn ở tại lòng ta,Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài. Inside ourselves there lies the root of goodthe heart outweighs all talents on this earth. Lines 3251–3252 Quotations about The Tale of Kieu[edit] Weaving foreign and national elements into a seamless, shimmering fabric, the poet [Nguyễn Du] dressed Kiều the prostitute in clothing fit for a queen his masterpiece is a celebration of the Vietnamese language in all its diversity, with all its resources of rhythm and tone, of sound and image, of terse and rich expression. Huỳnh Sanh Thông, The Tale of Kiều New Haven Yale University Press, 1983, p. xxi To the Vietnamese people themselves, The Tale of Kieu is much more than just a glorious heirloom from their literary past. It has become a kind of continuing emotional laboratory in which all the great and timeless issues of personal morality and political obligation are tested and resolved or left unresolved for each new generation. Western readers who are curious about Vietnam and the Vietnamese may well gain more real wisdom from cultivating a discriminating appreciation of this one poem than they will from reading the entire library of scholarly and journalistic writings upon modern Vietnam which has accumulated in the West in the past decade. As a vivid transcript of Vietnamese approaches to the dilemmas of the human condition, The Tale of Kieu has survived in, and gained new strength from, hundreds of different contexts. Alexander B. Woodside, "The Historical Background" in The Tale of Kieu New York Vintage Books, 1973, p. ix External links[edit] Encyclopedic article on The Tale of Kieu on Wikipedia
LAIQUANGNAM “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” Lần theo lời dẫn của lớp đàn anh đi trước trong văn giới và giáo giới thuộc ĐHSP & ĐHVK SG; laiquangnam tôi tra tìm trên mạng internet bài thơ Đường của Mạnh Giao có câu thơ gốc mà họ đã mách. Nay tôi giới thiệu đến các bạn nhân ngày xuân, xin cùng ngẫm nghĩ về một câu thơ Kiều trứ danh “ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng“. Riêng cụ Bùi khánh Diễn 2, lớp già khoa bảng, thuộc lớp người sinh vào cuối thế kỷ thứ 19 thì quy câu trên vào một câu trong Hựu cổ thi 3. Nói chung lớp cũ, lớp mới đều quy chiếu về “Hán+” cả. Câu Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! nằm trong đoạn văn nằm trong Đoạn trường tân thanh Kiều năm xưa, anh chị em mình đã học nó vào hai năm đệ tứ và đệ nhị thời VNCH; đoạn nàng rơi vào lầu xanh lần thứ hai, thương thân và nhớ người . 2235- Đoái thương muôn dặm tử phần Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa; Xót thay huyên cỗi xuân già, Tấm lòng thương nhớ, biết là có nguôi. 2239- Chốc là mười mấy năm trời, Còn ra khi đã da mồi tóc sương. Tiếc thay chút nghĩa cũ càng, 2242- Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng! 2343- Duyên em dù nối chỉ hồng, May ra khi đã tay bồng tay mang. Tấc lòng cố quốc tha hương, Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời. Đủ thứ nhớ!; nhớ cha nhớ mẹ, nhớ tình nhân, nhớ người đã từng cho mình biết thế nào đời sống vợ chồng, gối chăn. Nhớ cô em gái bé bỏng. Và cuối cùng là nhớ quê hương. Nhớ rồi tự thương mình “Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời.”Kiều; đúng như anh em mình năm xưa thời SVSG mình thường đọc câu “nghĩ đến tương lai trào nước mắt, nhìn về quá khứ toát mồ hôi”. Rồi “cùng một lứa bên trời lận đận!" PHV,TBH và “ lũ chúng ta sinh lầm thế kỷ “ VHC Do vì nhiều người còn lậm thơ Đường nên laiquangnam tạm dùng bài thơ Đường của Mạnh Giao làm trọng tâm cho bài này. -o0o0o- Mạnh Giao 孟郊, 751-814,, Khử* phụ 去婦 I- Nguyên tác 去婦 君心匣中鏡, 一破不復全。 妾心藕中絲, 雖斷猶牽連。 II-Phiên âm Khử phụ Quân tâm hạp trung kính Nhất phá vô phục toàn Thiếp tâm ngẫu trung ty Tuy đoạn do khiên liên III-Chú vài từ 匣 hạp là cái hộp 破 phá là làm hỏng đi ,"Việt ngữ " phá nát 藕 Tàu rặt, ngẫu là cái ngó sen 猶 do là như, giống Tạm dịch tiêu đề Người vợ bị ruồng bỏ 去 khử , hay Người vợ cũ 去 khứ . IV-Bản dịch dẫn dòng thơ lục bát quốc âm Như gương trong hộp lòng chàng Một khi chớm nứt khó hoàn nguyên gương Lòng sen trong thiếp thắm thường Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng K tình cùng khách thơ . Một là, Bạn có nghĩ rằng Nguyễn Du mượn câu thơ này của Mạnh Giao chăng? Tôi e rằng mình sai, tôi ngu vì cả tin lớp già và buộc phải lần theo nó cho ra ngô ra khoai. Thứ nhất, nội dung thơ Mạnh Giao là bài thơ bỏ vợ, hay bà vợ bị bỏ. Ai là người đã bỏ vợ nàng Kiều? Nếu không có ai bỏ Kiều và chỉ có Kiều chủ động hoặc gây nên nghiệp cho mình thì Nguyễn Du mắc mớ gì, tội vạ gì phải mượn câu này để chuyển sang lục bát cho mệt cái đầu? Thứ hai, từ câu gốc 5 từ “ Tuy đoạn do khiên liên “ khô khốc sang câu 8 từ “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng K” rất mượt mà thì thi nhân Nguyễn Du phải tốn thời gian bao lâu? Rõ ràng trường hợp này rất khác với trường hợp hai câu trong bài viết trước, “ trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió đông “ trong bài thơ của Thôi Hộ nhiều. Thứ ba hình ảnh ngó sen có xa lạ với người Việt không? Không. Là xứ nhiệt đới, đâu đâu cũng trồng sen, trong ao nhà chùa, trên đồng ruộng, trong ao nhà, vậy thì hình ảnh này đâu có xa lạ với người khi họ dùng gỏi, dùng nộm sen hay dưa muối. Nguyễn Du, một thi hào Việt nam với sự quan sát cực kỳ tinh tế dễ gì lại bỏ qua một hình ảnh đẹp, khi ngó sen đứt lìa trong miệng mình sau nhiều bữa nhấm rượu. Từ ba lý do trên tôi hoàn toàn bác bỏ ai đó cho rằng có sự vay mượn này. Ai thích đội Hán+ thì cứ đội xin đừng kéo thế hệ trẻ không biết Hán+ vào đây. Về lý do Thứ nhất, xin bạn đọc tự hỏi; Kiều thương nhớ ai? Nàng có bị chồng bỏ không? Chẳng có ai bỏ chịu bỏ nàng cả. 1- Chính thức có đám cưới giả là Mã giám sinh. Nhưng Mã hành xử rất trâu bò, mã là ngựa mà! Anh ta lại là người biết nàng đầu tiên. Một cơn mưa gió nặng nề,4 Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương. Đêm xuân một giấc mơ màng,4 hoa để đó, mặc nàng nằm trơ . Giọt riêng tầm tã tuôn mưa!, 5 Chắc chắn nàng không nhớ thằng quỷ này rồi. Nếu có dịp trả thù xưa thì nàng hẳn sẽ ra tay rất nặng. 2- Nàng có làm vợ Từ Hải, nhưng đoạn làm đám cưới với Từ hải thì ở đoạn sau. Vậy là Từ Hải bị loại trong câu thương nhớ này6, xin vào link “Sông Hương đọc Vũ Hạnh múa mỏ”. 3- Nàng có từng làm vợ Thúc Sinh không? Có. Thúc sinh có chủ động bỏ nàng không? Không, bởi có lúc nàng đã ước mơ được chính thức làm vợ nhỏ. 4- Còn Kim Trọng có xơ múi gì trong câu này không? Ô là là!. Anh chàng tình nhân mắc dịch này bạo lắm là cầm tay là cùng vào lúc tuổi mới lớn thôi mà. Vướng vào anh chàng này, rách việc là cái chắc. Chỉ có vậy . Vậy thì câu “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” K là nỗi nhớ Thúc sinh mà thôi. Một nỗi nhớ đậm đà, cho dù bị vợ lớn “ dần cho tơi tả“, cho dù nàng phải xa anh chàng họ Thúc này. Nàng lòng vẫn tràn thương nhớ khi nàng phải rơi vào lầu xanh lần hai này, khi nàng hồi tưởng những ngày qua. Có thể vì nghĩ đến Thúc Sinh mà sau này nàng nhẹ tay với Hoạn thư chăng?. Một khi người thi nhân đặt một đoạn thơ mình ưa thích thì thi tứ sẽ trở nên dồi dào và câu thơ "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” nó sẽ tự bật ra. Tôi tin vậy cho dù tôi không biết làm thơ. Vậy thì, Bạn may mắn hơn tôi, bởi bạn không mấy quan tâm lời mách của mấy ông lậm thơ Đường nên khỏe, còn laiquangnam ngu vì đã tốn thì giờ thay vì đi uống cà phê với bè bạn lại tốn thì giờ vì nó. Ngu thì phải rồi!. Than gì bây giờ. “Tấm lòng tri kỷ từ nay xin chừa”. Từ nay thề không bao giờ dại nghe lời đàn anh lậm Hán+nữa, bởi nếu như bạn đọc đoạn này 847- Một cơn mưa gió nặng nề,4 Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương. 849- Đêm xuân một giấc mơ màng,4 850- Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ . 851- Giọt riêng tầm tã tuôn mưa!, 5 mà Bạn lại liên tưởng đến thơ Đường cho câu 847-Một cơn mưa gió nặng nề,4 là do câu Dạ lai phong vũ thanh, và câu 849.“ Đêm xuân một giấc mơ màng”, là do câu Xuân miên bất giác hiểu. Cả hai câu “Dạ lai phong vũ thanh" và "Xuân miên bất giác hiểu” nằm trong một bài thơ Đường rất quen của Mạnh hạo Nhiên có tên là Xuân hiểu thì quả là bá láp quá. Vậy thì Việc đi tìm xuất xứ câu thơ của tiền nhân, nhất là trong Đoạn Trường Tân Thanh Kiều của Nguyễn Du thì tôi hay bạn cần phải rất tỉnh “trước sau“. Mang tiếng là người đội Hán+ lên đầu quả là quá ư là xấu hổ!. Lớp già đội Hán+ và lớp sòn sòn cũng đội Hán+, mong rằng lớp trẻ sau này đừng bao giờ đội Hán+ như thế lớp xưa nữa, có thế thì văn học Việt nam ta mới không bao giờ được “ai đó” hiểu là văn học chỉ toàn vay mượn Hán+ và Hán+ VI-Tham khảo 1 Bản chữ Hán này lấy từ mạng internet của mấy chú Ba Và từ “Khứ 去” là đã qua, trong "Việt ngữ " có khi đọc là khử. Khử là làm cho mất đi. “Khử” trái với “hóa”. Hóa là làm cho có. Khử ở đây được xem như tính từ, khử phụ là người vợ bị chồng bỏ hay các bạn đọc “khứ phụ” là người vợ cũ cũng OK. Tùy. Với chúng ta chỉ cần biết câu đó Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng K nằm trong đoạn Kiều sắp được Từ Hải rước về tư dinh làm lệnh bà.. 2 Bùi khánh Diễn, Kim vân Kiều, Sống Mới, Saigon, tái bản 1960 bản in lần thứ 3, bản in xuất hiện lần đầu vào năm 1926 tại Hànội. Bùi khánh Diễn [1851-1912] Cụ được xem như người thứ hai chú thích Kiều vào năm 1912, sau Trương Vĩnh Ký. Đến năm 1960, Kịch tác gia Vũ khắc Khoan là cháu rễ của cụ cho tái bản tại quyển này Cụ BKD săm soi từng chữ của Nguyễn Du rồi qui kết vào một “văn bản “ Tàu đã từng có câu như thế. 3 Câu này cụ Bùi ghi, câu có nguồn từ “liên căn chiết đoạn ti do khiên ” trong Hựu cổ thi. Nghĩa là Sen đứt rễ tơ còn vướng .Trang 206 sách đã dẫn sđd 2 . 4 Xuân hiểu Xuân miên bất giác hiểu Xứ xứ văn đề điểu Dạ lai phong vũ thanh Hoa lạc tri đa thiểu Mạnh Hạo Nhiên Dịch thơ quốc âm Xuân hiểu Sớm xuân. Say Giấc xuân, đâu hay trời sáng , Đều nơi nơi rúc rích chim kêu. Đêm qua tiếng gió mưa nhiều, Hoa rơi bao cánh?, bây nhiêu ngoài trời!. Laiquangnam 5 Cụ Bùi Khánh Diễn chú như dzầy về bốn từ “ tầm tã tuôn mưa” trong câu Kiều 851-Giọt riêng tầm tã tuôn mưa!, 泣哭如雨, khấp khốc như vũ Kinh thi khóc như mưa. trang 100 sách đã dẫn. Cụ làm như tiền nhân ta không có cụm từ nước mắt như mưa bao giờ. Giỡn Cụ! Thùng thùng trống đánh ngũ liên Bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa. cadao Quảng Nam . 6 Hưởn thì vào link này nghe thiên hạ “đấu “ 7- Bạn ráng đọc thêm chừng 15 câu nữa thôi là đến đoạn 2261-Hai bên mười vị tướng quân, Đặt gươm, cởi giáp, trước sân khấu đầu. Cung nga, thể nữ nối sau, Rằng Vâng lệnh chỉ rước chầu vu qui. Nàng trở thành lệnh bà, bà lớn Từ Hải . Một ngày cuối năm con rắn tại quê người, Laiquangnam. Kỳ sau, dịch đưa câu thơ dịch này Non Yên đâu chẳng tới miền [CPN] Nhớ chàng thăm thẳm đường lên tới trời [CPN]. của bà Đoàn thị Điểm trong Chinh phụ Ngâm thuộc bài nào. trang laiquangnam
dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng